Đêm . Lạnh….
Cái tiết trời đông cuối năm , lạnh cóng người, ai cũng chỉ muốn cuộn tròn trong chăn ấm mỗi tối. Chỉ có lác đác vài người đi dạo hay là những đôi tình nhân đi hưởng thụ cái ấm áp của mùa đông mà họ mang lại cho nhau.
Hôm nay, đường phố thật đông đúc không như mọi hôm. À , thì ra là lại một mùa noel đến. Người người tấp nập, xe cộ qua lại đông đúc. Không khí thật vui tươi, thật ấm áp. Nhưng sao trong lòng cô vẫn không cảm nhận được một tí niềm vui nào.
Cô đơn ! có phải là do cô đang cô đơn hay k ?
Không phải ! Bạn bè cô nhiều chỉ cần cô alo một tiếng là có người đến bên cô ngay . Đâu phải là do cô đơn nhỉ ? Mà đúng là do cô đơn. Cô đơn con tim. Cô lẩm bẩm một mình .
Lạnh quá ! Cô dừng chân trước một quán cafe nhỏ. Ngồi nhâm nhi một tách cafe nóng. Ấm áp làm sao! Cô tự nhủ.
Vừa nhâm nhi cô vừa check fb. Một dòng status lạ
- Ai đi biển giờ này , mùa này không nhỉ ? :v
Cô mỉm cười một mình. Một ý định lóe ngay trong đầu cô. Sao mình k đi biển nhỉ ? Xem biển ấm đến nhường nào.
Cô ra khỏi quán , phóng xe một mạch đến biển.
Lạnh quá ! cô run run . Nhưng vẫn cố gắng cởi tất tay để check fb với một status “ BIỂN ẤM “
Cười một mình. Cô xuống xe. Ngồi xuống bãi cát. Lạnh cóng người….
Cô vẫn lẩm bẩm một bài hát nào đó mà không rõ lời nữa.
- Hình như có ai đang hát ? cô tự hỏi một mình. Chẳng lẽ có ai ở đây nữa hay sao ?
- Vâng , có đấy. ở đâu đó một anh chàng lên tiếng
- Aaaaaaa! A là ai ? làm gì sau lưng tôi ?
- Làm gì sau lưng cô ư ? thế cô làm gì trước mặt tôi ?
- Cô ngơ ngác trả lời : Tôi ngồi trên cát . Mà khi tôi ngồi có thấy ai đâu ?
- Ai bảo cô mắt cứ dán vào cái điện thoại , rồi cười mỉm , có nhìn thấy gì đâu ?
- Ơ, thế tôi … xl. Rồi cô bỏ đi.
- Anh chàng vẫn lẽo đẽo theo cô. Ê, cô em , mà sao lại xuống biển một mình vậy ? cho anh ngồi cùng nhé !
- Bao nhiêu tuổi mà a ? tôi 30 rồi đấy.
Một tia sáng dọi vào mặt cô… Để tôi nhìn rõ xem là bà chị hay cô em nào ? anh ta chiếu thẳng cái đèn pin vào mặt cô.
- anh làm cái gì đấy ?
- Mặt non choẹt thế này mà 30. Em 30 , anh đây 31. Nói rồi anh ta cười lớn.
Và cứ như thế… Họ nói chuyện với nhau rất lâu rất lâu mà vấn đề chẳng đâu vào đâu. Cô cứ đi và anh chàng cứ bám theo sau.
Bỗng ! cô hỏi :
- Anh xuống đây làm gi ? trời lạnh mà.
- Vậy em xuống đây làm gì ? Anh hỏi lại cô.
- Em thấy biển ấm thì xuống thôi.
- Anh ta lại cười lớn rồi nói : Biển ấm. haha. Anh bây giờ mới nghe đấy cô em à.
Không gian im lặng. Chàng trai cảm thấy mình nói hơi quá cũng im lặng.
Gió biển rít lên từng cơn. Lạnh vô cùng. Cô đơn vô cùng.
- Ấm e nhỉ ? Chàng trai lên tiếng.
Cô gái chẳng nói gì, vẫn im lặng.
- Mình về anh nhé ! Bỗng cô gái cất lời.
- Để anh đưa em về .
- Thôi ạ ! e tự đi về được.
À, mà e này … Chàng trai bẽn lẽn. Cho anh xin sdt đc k ?
0989101102_ Cô gái khẽ đọc
Nếu k phiền cho anh thêm nick yahoo lẫn fb luôn. Cô gái mỉm cười đi thằng bỏ lại chàng trai ngơ ngác phía sau.
Lạnh quá ! huhu. Má ơi, lạnh ! Vừa chạy xe cô vựa kêu ca.
- Con đi đâu về muộn thế ?
- Đi chơi noel mà mẹ. Cô gái cười , rồi đáp.
Ring…ring…ring..
Có tiếng chuông điện thoại .
- Alo !
- Chào cô em 30. Về đến nhà rồi chứ ? lạnh k e ?
- Dạ , chào anh 31. Ấm a à. Cô mỉm cười đáp. Mà thật thì trong lòng cô vẫn thấy vui…
- Cho anh xin nick yahoo và fb luôn đi em
- A này, được voi còn đòi hai bà trưng. Mà xem anh có thành tâm không đã.
- A thành tâm mà. Sáng mai 7h30 ở Coffee Rain nha e.
- Ok anh.
Chẳng biết từ lúc nào cô lại có cảm giác thân quen đến thế. Cũng chẳng biết là cô lại đồng ý đi café với một người lạ chưa nhìn rõ mặt.
Mở máy tính lên fb xem có bao nhiêu lượt like, bao nhiên comment từ cái stt của cô.
Woa ! 50like và 20 cmt.
Có người thì đồng quan điểm . Biển ấm, có người lại bảo là hâm. Cô chỉ đọc không trả lời lại.
Buzz !
Thỏ ngố : ế ! con hâm!
Thần chết thánh thiện : cái giề ! :)))))))))))))
Thỏ ngố : đi biển một mình đấy à ? tao rủ đi cùng bọn tao thì không đi.
Thần chết thánh thiện : mày lại hâm rồi. tao đi để hai đứa mày không có mùa noel vui à.
Thỏ ngố : có gì đâu. Tao xl nhé ! mai tao qua nhà tao bù cho.
Thần chết thánh thiện : cái con ngây. Gì mà xl. Chiều mai qua nhà tao nhé. Sáng mai tao bận rồi.
Thỏ ngố : bận gì ? cô bạn thân ngạc nhiên hỏi
Thần chết thánh thiện : ôi giời , cái bệnh tò mò không khi nào bỏ. tao hẹn hò í mà… :v :v .
Không hiểu sao cô lại nói hẹn hò. Cô cười một mình.
Thỏ ngố : ?????? hả, mày giấu tao phải k ?
Thần chết thánh thiện : :))))
Cô mỉm cười rồi tắt máy.. không để cho cô bạn tò mò thêm gì nữa. rồi lên giường đi ngủ sớm.
Cô, Diệp Ngọc Anh. 20t, sinh viên trường một trường đại học tài chính. Cô nổi tiếng xinh đẹp lạnh lùng, gia đình có điều kiện. Đặc biệt có đôi mắt thần chết. Ai nhìn vào cũng có cảm giác lạnh sống lưng và buồn rười rượi. Bao nhiêu chàng theo đuổi nhưng cô vẫn chẳng ưng lấy một chàng trai nào.
Vì công việc của ba cô mà cô phải quan hệ rộng.. Kiểu có rất nhiều bạn bè, bởi ai cũng muốn làm thân với cô, muốn làm bạn với cô. Nhưng cô lúc nào cũng lạnh lùng, chỉ là bạn bè xã giao, bạn bè chỉ ở mức quen biết , không thân. Duy nhất có một người, bạn tâm giao từ thửa nhỏ, Cô bạn Nguyễn Hoài An. Cô cũng xinh đẹp , dịu dàng nhưng cô lại nhẹ nhàng dễ gần hơn Ngọc Anh.
Reng … reng….reng…
Mới sáng mà ai đã gọi rồi. Cô làu bàu
- ê cô em 30. có biết bây giờ mấy giờ rồi k ? định cho anh đây leo cây hả ?
Bây giờ cô mới nhớ ra là có cuộc hẹn với anh chàng lúc tối.
- hè hè, suýt quên. Đợi e 15p nhé.
- Ok cô em. Bàn số 2 nhé !
Nói rồi cô hốt hoảng dậy đánh răng rửa mặt , chải chuốt.
- E chào chị ạ , chị ơi, cho e hỏi bàn số 2 ở đâu ạ.
- Ở gần cửa sổ bên tay trái đó e.
- E cảm ơn chị.
Nói rồi cô tiến lại chỗ anh chàng vừa mới nhấm nháp một ngụm cafe nhưng mắt thì cứ nhìn ra cửa sổ.
- chào anh 31 ?
- ơ, chào e…. A ngoảnh lại nhìn cô. Có lẽ vì cô quá trẻ so với cái tuổi anh cứ nghĩ là 30 hay là vì cô quá xinh đẹp và kiêu sa. E uống gì ?
- dạ , e gọi rồi. một tách cafe ít đường
- Nhìn e cứ như nhóc 16, 17 thế này mà bảo e 30. Có vẻ như chàng trai đã lấy lại được bình tĩnh sau khi chạm mặt cô .
Sau 30p cafe nhâm nhi, trò chuyện , cười nói vui vẻ. Cô cũng biết anh tên là Thái Lâm, 21 tuổi, học chung trường đại học với cô. Trên cô một khóa. Và a cũng biết tên cô là Ngọc Anh, 20 tuổi, biết thêm cả số nhà lẫn yahoo, fb.
Nói bên lề một tí. Anh chàng trai 21 tuổi học chuyên ngành tài chính ngân hàng cùng trường với cô, cũng thuộc vào hot boy của trường, hào hoa, phong nhã, là tâm điểm của k ít cô nàng và tên của anh là Trần Thái Lâm.
Buzz !
Lâm gia gia : ê nhóc iêu…. J
Thần chết thánh thiện : hé lô ông anh
Và cứ như thế , 2 người quen nhau.
Và cứ như thế , tình bạn của họ lớn dần không ồn áo , không vồn vã.
Và cứ như thế, mỗi tối anh không gọi điện thì cũng chat yahoo thâu đêm.
Bên cô anh luôn thấy ấm áp . Có lẽ vì anh đã yêu cô, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Từ lúc cô làm trái tim anh xao xuyến ngây ngất với vẻ đẹp lạ thường. Mỗi ngày nói được nói chuyện đi chơi cùng cô anh rất vui.
Nhưng… những chuỗi ngày tháng vui vẻ ấy anh vẫn cảm thấy có gì đó ở cô rất lạ. Có những lúc cô rất ấm áp, ân cần, nhẹ nhàng nhưng có những lúc anh thấy cô lạnh lùng đến đáng sợ. A vẫn luôn hỏi : vì sao e lạnh lùng thế . Cô hồn nhiên đáp : Vì e là con gái Xử Nữ mà a. Chẳng lẽ Xử Nữ là lạnh lùng à ? a thắc mắc. Nhưng cô chỉ cười coi cho qua.
Vì anh yêu cô nên anh luôn muốn cô luôn vui cười nhưng sao mỗi lần nhìn vào mắt cô a thấy có thứ gì đó rất lạnh lẽo . Mỗi lần như thế a lại càng muốn làm lòng cô ấm áp, muốn làm cho đôi mắt cô k còn lạnh lẽo nữa.
6h,23/12/2013
Tin.. tin.. tin…
“ Hãy để anh làm ấm đôi mắt e nhé “
Đó là dòng tin nhắn mà sáng nào cô cũng nhận được từ anh. Sáng nay cô lại nhận được tin nhắn như mọi ngày. Nhưng lần này là ngoại lệ cô mỉm cười rồi trả lời tin nhắn : “ Mắt e buồn chứ có lạnh đâu a ? “ . Có lẽ là lần đầu tiên cô trả lời lại tin nhắn anh khi anh nói câu đó.
Reng..reng…reng..
- alo , thần chết nghe đây .
- Rất vinh dự được nghe máy của thần chết . Anh châm chọc cô . Dậy đi cô bé. Anh dưới cổng rồi đây.
- Hả ? cô hốt hoảng. A đến làm gì thế ?
- Không nói nhiều, e xuống đi .không xuống anh không về đâu
- Đợi e tí. Xuống ngay đây.
10p sau.
- Có chuyện gì mà gấp thế a ?
- Lên xe đi .
Nói rồi a chở cô đến quán café họ vẫn hay ngồi.
- Đi café mà cũng làm e hốt hoảng. Cô nhăn mặt
- Hôm nay là ngày đặc biệt nên a cũng phải làm cái gì đó bất ngờ.
Trời hôm nay cũng lạnh mà không có vẻ như lạnh hơn cái ngày này một năm về trước. Cô chạy xe một mình lòng vòng quanh thành phố. Thi thoảng lại dừng xe chụp ảnh mấy cây thông mà cửa hàng nào đó trang trí. Một mùa noel nữa lại về. Cô vẫn biết hôn nay chính là ngày định mệnh cô gặp anh nhưng cô vẫn tỏ ra như không biết. Vì cô sợ , cô sợ mất anh. Cô đã yêu anh, yêu đơn phương anh. Người con gái có biết bao chàng theo đuổi nhưng sao trong tim cô vẫn chỉ có hình ảnh của anh mà thôi. Cô lạnh lùng cũng chỉ muốn a quan tâm cô hơn mà thôi , vì sao anh không nhận ra điều đó.Cứ đi và cứ suy nghĩ
Reng…reng…reng
- tao nghe mày ?
- Tối đi chơi với tao k ?
- Mày lại muốn tao làm con kì đà à ?
- Thế anh Lâm có rủ mày đi chơi đâu kỉ niệm 1 năm quen nhau k ?
- Mày nghĩ gì thế , một năm quen nhau có phải yêu nhau đâu. Sáng nay đi cafe về chẳng thấy tăm hơi anh ấy đâu cả. Có lẽ lại bận noel với bạn bè .
- Ôi dào… Tại mày cứ kén chọn cho lắm. Không có ông này thì ông khác. Mày cứ ôm mối tình đơn phương ấy làm gì ?
- Mày là bạn thân tao mà nói thế à ? mày hiểu tao hơn ai hết mà. Thôi mày đi chơi vui vẻ.
Nói rồi cô cúp máy chẳng để cho Hoài An nói câu nào nữa.
Chẳng biết cô nghĩ gì nữa nhưng hình như có cái gì đó mặn chat trên gương mặt cô. Cô gái mạnh mẽ , lạnh lùng , vô cảm ấy đang khóc ư ?
19h 23/12/2013
Reng….reng…reng
Lâm gia gia is calling…..
Một cuộc gọi bị nhỡ…
Hai cuộc gọi bị nhỡ…
Ba cuộc gọi bị nhỡ…
Bình thường hễ anh gọi là cô bốc máy nhanh lắm . Nhưng sao , cô lại không nghe máy ?
Tin..tin..tin..
“ 20h tối nay ở biển nhé. Chỗ đầu tiên anh gặp e ấy. Em không đến anh không về đâu đấy . J “
Chẳng biết có cái gì đó thôi thúc cô đi đến gặp anh. Cô muốn gặp anh ngay bây giờ , muốn ôm anh, muốn nói rằng cô yêu anh nhiều lắm.
Cô thay vội cái áo ấm, quàng khăn len, đi tất tay, trang điểm một chút. Cô cố gắng đi thật nhanh để đến gặp anh.
- a nói 8h thì e đến mà. Hơi sớm đấy.
- cô ngượng ngùng. Ơ, có ai bảo e đến đâu. E tự đến mà.
- Ơ, thế e không nhận được tin nhắn của anh à ?
- Ơ, tin nhắn đâu ? e không biết mà e cũng chẳng cầm điện thoại làm gì ?
Reng…reng…reng….
Ơ, cô hốt hoảng còn anh thì phá lên cười.
- Thế mà bảo không đưa điện thoại
- Thì ra là a gọi à. Cô nhăn mặt rồi bỏ đi.
Anh đùa tí thôi mà. Mà e nhắm mắt lại đi, a có bất ngờ dành cho e.
Chẳng biết vì sao cô nghe lời răm rắp .
- Mở mắt ra đi e .
Cô không thể tin nổi. Trước mắt cô là một vòng nến lung linh, dưới cô là một anh chàng đang quì gối . Đúng cái cảnh tượng mà cô vẫn thường mơ chuyện tình lãng mạn giữa hoàng tử , công chúa.
- Làm người yêu anh nhé , bé con. Anh khẽ nói, nhẹ nhàng mà trầm ấm.
Còn cô, hai hàng nước mắt bỗng từ đâu rơi xuống.. Cô xúc động nghẹn ngào nói : Sao anh bây giờ mới nói ra câu này ?
Anh đứng dậy , ôm cô gái. Một cái ôm ấm áp.
- Vì anh muốn làm ấm lòng em, làm ấm đôi mắt em. Nếu anh làm được điều đó a sẽ nói yêu em. Anh khẽ nói bên tai cô.
- Nếu anh không làm được điều đó thì sao ? cô nức nở
- A biết anh làm được mà. E không thấy kết quả đây sao.
Và đêm đó họ ngồi nghe biển hát và tâm sự cho nhau nghe , cô ngồi tựa đầu vào chàng trai. Ấm áp đến lạ thường.
- Biển ấm em nhỉ ? Chàng trai thì thầm
Đúng là “ Biển Ấm”
Bởi : ^^ Trang Tít
0 nhận xét:
Đăng nhận xét