[ EM TRỐN LÂU NHƯ THẾ ĐỦ RỒI NGỐC Ạ ]
------------------------------ -------
1. EM
Cô vẫn thường vào yahoo, lẳng lặng off nick và nhìn nick anh sáng lên theo một khung giờ cố định. Đôi lúc cô mỉm cười vì thói quen không giống ai của minh. Cô cứ lặng lẽ dõi theo người con trai có đôi mắt nâu sâu thẳm ấy. Cũng không biết từ lúc nào, từ bao giờ anh xuất hiện trong cuộc sống tẻ nhạt và lạnh lẽo mà cô tự mình ngăn tất cả những yêu thương đến bên. Chỉ là cô lặng lẽ, vì không chắc đó là thứ tình cảm gì?
Yêu thương hay đơn giản chỉ là sự trống vắng của một trái tim đầy rẫy tổn thương và mong manh yếu ớt khi được quan tâm và quan tâm một cách rất chừng mực như vậy.
Cô gặp anh lần đầu tiên khi chuyển đến chung cư cách đây gần hai năm, căn hộ nơi anh ở nhìn thẳng sang hướng ban công nhà cô. Cô thường có thói quen nhìn mọi vật xung quanh mình, cô thích ngắm mưa, ngắm nhìn những dải mây vắt ngang qua dải yếm trời. Đôi lúc, cô để cho mình mơ mộng và tự mình tìm kiếm những niềm vui nhỏ bé xung quanh. Tự mỉm cười với những điều gần gũi giản dị và cũng chẳng nhớ rõ là lí do vì sao cô quen anh. Chỉ biết sau khi vùi đầu vào sách vở, vào những trang sách cô viết cho một trang mạng xã hội, bỏ lại sau lưng những ngày làm thêm mệt mỏi, trở về nhà mình là cô lại nhớ tới anh. Anh cứ như là một điều gì đó rất đỗi thân quen, nhưng cũng xa vời lắm. Quen vừa đủ quen, quen chưa đủ thân. Cứ như một mối quan hê không có ràng buộc, nhưng cũng không quá hời hợt.
Cô hay mở cửa sổ chat, nhìn vào avantar của anh, lúc là hình anh cười tươi nhẹ nhàng, lúc lại là tấm hình tay anh che mất nửa khuôn mặt. Anh thay avantar đi lại qua hai tấm hình đó, phần nào cô đoán được tâm trạng của anh. Cô thường cho phép mình online trước giờ out của anh đúng 30 phút. Thường là lúc 10h30. Cô cũng chẳng biết tại sao mình lại làm như vậy. Cũng lâu lâu anh buzz cô một tiếng, rồi hai anh em lại nói chuyện linh tinh. Mọi chuyện bắt đầu thường không đầu không cuối, cô lặng im nghe anh kể chuyện, cười với cái icon nhăn nhó khi anh chọc cô. Và cứ thế như một thói quen cô vẫn làm hằng ngày.
Cô thường đứng ở ban công nhìn mông lung mọi vật. Thường là những buổi chiều có nắng hắt dài vắt qua lan can, hay những ngày mưa lắc rắc hạt lên khung cảnh. Cũng có thể là những đêm dài lạnh gió, hay những ngày mưa phủ màn mù mịt và cô lặng ngắm những hạt mưa nhảy múa vũ khúc dưới ánh đèn đường. Và có lẽ cũng chỉ có như thế cô mới nhìn thấy anh. Cô thấy bóng anh in dài lên bức tường lúc cặm cụi bên bàn làm việc, cô thấy anh vui vẻ khe khẽ hát khi đứng ở ban công tưới nước cho cây. Cô thấy cả ánh mắt xa xăm khi ngồi nép sâu vào trong, và như nghe rõ cả tiếng thở dài của anh gửi vào nỗi trăn trở chẳng thể giãi bày.
- Làm gì mà ngồi thơ thẩn nửa đêm thế con bé kia, nhát ma anh à?
- Đại gia mà, buồn tình đem bia ra uống cho một số thành phần tức chơi vậy đó!
Bên kia ban công anh cười lớn, nụ cười ha hả, cô chẳng nhìn rõ, nhưng cũng vui lây theo tiếng cười, dù lòng cô chua chát những nỗi niềm và cả những muộn phiền xưa cũ. Cô cũng mỉm cười theo anh.
- Ghê nhé! nay còn có buồn tình nữa cơ. Ngồi vắt vẻo ban công, uống bia thế dân phòng đi qua tưởng ấy ấy họ kêu Huyndai đến chở đi giờ.
- Dạ, anh yên tâm, có kêu em đi em cũng đợi để anh đi cùng.
…..
Cứ thế, những cuộc nói chuyện không đầu, không cuối. Chỉ biết đó là những điều mà cô hằng mong muốn mỗi khi đưa mắt nhìn qua ban công nhà anh. Lạ là chẳng bao giờ cô mở lời hỏi thăm anh trước cả. Thấy dáng anh đi ra, anh mở lời thì cô nói chuyện, anh im lặng cô cũng lặng theo những câu hỏi của mình. Có vẻ như đó là bức tường để cô không cho phép mình lún quá sâu vào thứ tình cảm ấy. Cô thích như bây giờ. Anh vẫn là một điều gì đó cô chẳng thể một lần gọi thành tên.
Cô online rất muộn, có nhiều hôm chẳng biết làm gì cô ngồi nhìn màn hình vi tính suốt cả đêm. Lâu lâu cô gõ đôi ba dòng cảm xúc đối lập, lạc lõng vào trang word đang mở dở, chẳng mục đích rõ ràng. Chỉ biết trong cuộc sống cô độc của cô, dần dần xuất hiện một người chẳng lạ, chẳng quen, chẳng thân thiết cũng không hời hợt. Mọi việc chỉ dừng lại ở mức bình thường. Vậy mà, mối quan hệ chẳng gọi thành tên này, lại luôn là một điều gì đó khiến cô trân trọng.
Bất chợt cô nghĩ, hình như mình để bóng anh in sâu quá mất rồi! Nhưng trái tim của cô bây giờ đã quá đủ những vết thương. Cô cố hàn gắn những gì đã mất mát, nhưng vẫn chưa đủ niềm tin để mở lòng mình. Cũng có thể giữ một tình cảm chẳng gọi được thành tên lại hay hơn là đi đến một điều gì đó mà chẳng ai chắc chắn được.
2. ANH
Cuộc sống của tôi đơn giản, một công việc không quá bận rộn, một mức lương đủ sống, và cứ thế những chuỗi ngày trôi qua, đi làm, về nhà, quan hệ bạn bè đồng nghiệp. Tôi mặc định cho mình những công việc như thế từ ngày người đó bỏ rơi tôi đến với một người khác. Cũng đã có thời gian tôi lao đầu vào kiếm tiền, làm việc như điên,bất cần mọi suy nghĩ và cố mở rộng tất cả những mối quan hệ, tất cả chỉ để bão hòa sự quan tâm và quên đi vấp ngã của mối tình đầu. Hơn bốn năm, tôi cất người đó vào ngăn kéo kí ức, chẳng hờn trách hay căm hận gì. Chỉ là tôi của lúc đó không bằng người ta, người đó muốn một cuộc sống đủ đầy hơn, vậy nên tình đứt ngang, lỡ giữa chừng.
Hai năm chuyển về sống ở đây, cũng chẳng có gì buồn vui là mấy, có thể có được vi trí của tôi bây giờ nhờ một phần ở người đó. Nếu như người đó không bỏ rơi tôi, nếu như không buồn bã và thất vọng thì chắc tôi đã không tìm được động lực để leo lên được vị trí như bây giờ. Tôi vẫn thầm cảm ơn nỗi đau ngọt ngào mà người đã giành cho tôi ngày đó. Tôi thích cuộc sống tự do và cô đơn của mình. Cô đơn nhưng không hề cô độc, tôi vẫn có những người bạn tâm giao, vẫn vui vẻ với đồng nghiệp, vẫn vui tươi với khách hàng. Chỉ có khác, cũng là tôi, nhưng khép mình và hơi bình lặng với cuộc sống riêng. Tôi không quen nhiều người ở chung cư, một phần do công việc đi lại nhiều, một phần nữa tôi không muốn bị đào sâu đời tư. Tôi muốn ẩn mình sau bộn bề cuộc sống và tìm cho mình một khoảng lặng của riêng bản thân.
Tôi cũng chẳng nhớ quen em như thế nào. Tôi gặp em lần đầu cách đây hơn hai năm, em ở ngôi nhà đối diện chéo với ban công nhà tôi. Em có làn da trắng với nụ cười đẹp, nhưng vẫn có chút gì đó trầm mặc đằng sau nụ cười ấy. Tôi hiếm khi để ý đến những cô gái xung quanh mình từ ngày tôi mất đi tình yêu đầu. Nhưng không hiểu sao lại để ý đến em. một cô gái rất đỗi bình thường như thế. Tôi yêu nụ cười của em, và thường trêu chọc em để nhìn em cười.
Đôi khi tôi bắt gặp em đi bộ xung quanh khu chung cư, em đeo tai nghe, miệng ngân nga một giai điệu nào đó, rồi ngẩng mặt lên nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao. Mái tóc bay trong gió nhè nhẹ, chiếc váy em mặc khiến cho em thêm phần mỏng manh. Em chẳng để ý đến xung quanh và dường như cuộc sống của em cứ như chẳng một ai chen chân vào được. Em có cái gì đó mạnh mẽ hơn những người con gái bình thường. Nhưng cái mạnh mẽ đó lại khiến cho tôi muốn chở che cho em.
- Nhóc, đi dạo hả?
Tôi rút tai nghe ra khỏi tai em, cho vào tai mình. Là một bản nhạc không lời. Thảo nào em nhẹ nhàng đến thế, cô gái của tôi có một mảnh tâm hồn trong trẻo và lặng lẽ như thế này. Tôi trả lại cho em, và tự tạo cho mình khoảng cách bằng câu nói khác xa suy nghĩ:
- Trả nè, là bà già hay sao mà em đi nghe mấy thể loại này?
- Dạ, hay mà anh… – Và em lại cười, nụ cười lần nữa làm trái tim tôi xao xuyến.
- Ra biển không? Đi cùng với anh, ngắm trăng ngoài đó đẹp hơn ở đây nhiều.
Em gật đầu rồi bước theo tôi. Biển gần nhà, nên tôi thường tìm ra đó để cân bằng cuộc sống của mình. Tôi để em đi trước, và lặng lẽ bước theo em. Em để tâm hồn trôi tuột theo những bản nhạc không lời, bóng em in dài trên mặt đất. Bước sau lưng em chỉ muốn một lần sánh bên và ôm lấy em, tránh cho em khỏi những chếnh chao mà em gặp phải. Tôi không dám bước cạnh em, bởi bên cạnh em còn có một bóng hình nào đó, em giữ khoảng cách vừa phải với tôi. Cô gái à, em còn như thế này thì anh còn yêu em nhiều hơn nữa mà thôi!
Tôi chỉ dám dùng đôi mắt để quan sát và xem cuộc sống của em như thế nào. Quan tâm em cứ như một sự xúc phạm trong cuộc sống của em đang có. Vậy nên sau lần nhìn em loay hoay dắt xe dưới sân chung cư, xe em bị ép vào một góc, em phải dắt xe này, dẹp cái nọ qua một bên, vật vờ mãi mới đưa được xe mình ra. Nhìn giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, tôi lại chạnh lòng. Từ lần đó, mỗi sáng dậy đi làm tôi thường dắt xe em ra chỗ dễ lấy nhất, hoặc dẹp một lối nhỏ để em dễ dàng lấy xe mình ra. Và chắc là em không biết, bởi tôi đi làm từ sáng sớm, còn cô sinh viên như em lại luôn đi học từ lúc 9 giờ sáng. Và đó là bí mật của tôi.
Em mong manh tựa hồ như những cơn mưa đầu mùa hạ, nhẹ nhàng, mát lạnh gột sạch đi những phiền não và khó chịu trong tôi. Em cứ như một thiên thần mang đến cho tôi niềm hạnh phúc qua những nụ cười. Dẫu biết rằng nụ cười đó chẳng giành cho tôi, vậy nên tôi ích kỉ vớt chút còn lại cho riêng mình. Chỉ biết giữa tôi và em tồn tại một sợi dây nào đó vô hình, luôn muốn lại gần em, chạm tay vào nụ cười ấy, nhưng lại có một điều gì đó đẩy tôi ra và lo sợ khi đụng vào nụ cười ấy em sẽ thêm phần tổn thương. Và vì điều đó, tôi cứ âm thầm yêu em nhưng lại lạnh nhạt hết mức có thể. Em cứ ở ngay trước mắt tôi mỗi ngày là được rồi, cô bé ạ!
3. VALENTINE CỦA NHỮNG KẺ CÔ ĐƠN.
Đang đứng tưới mấy gốc lan ở ban công, đưa mắt ra nhìn theo hướng nhà em tôi bắt gặp em ngồi ở đó, vắt vẻo, chiếc váy xanh bay trong gió. Chẳng ai có thể tưởng tượng được cảnh một cô gái mặc chiếc váy xanh ngọc bích dịu dàng thanh thoát lại có thể vắt vẻo ở ban công và tay cầm một lon bia. Cái nhăn mặt khi em đưa lon bia lên nhấp từng ngụm khiến tôi bật cười. Con nhóc này chẳng giống ai, em vừa dịu dàng, vừa cá tính, vừa mạnh mẽ nhưng cũng rất đỗi mong manh. Ánh mắt em nhìn nơi đâu xa xăm lắm, tôi đứng lặng người nhìn em, sợ một tiếng động nhẹ cũng làm khung cảnh ấy biến mất. Chiều tà, ánh mặt trời hất bóng đổ dần về phía núi, em làm cho bức tranh thêm có hồn. Em để mình tự nổi bật trong khung cảnh và tựa như một thánh nữ giữa chốn hào hoa. Đang lạc trong suy nghĩ tôi nghe tiếng em từ bên kia gọi sang. Lần đầu tiên em mở lời với tôi:
- Valentine mà anh còn đứng đó tưới lan ạ? Không hẹn hò hả anh?
Hôm nay đã là valentine rồi ư? Cũng lâu lắm rồi không có khái niệm Valentine. Không hẹn hò, không tìm hiểu, cũng khéo léo từ chối những cuộc xem mắt mà bố mẹ sắp đặt. Từ lâu này, thâm tâm tôi luôn muốn một lần ở bên em, dù cái khoảng cách vô hình giữa tôi và em không đủ để tôi hi vọng.
- Hẹn hò gì, anh tôn thờ chủ nghĩa độc thân mà! Sao giờ này lại có hứng uống bia hả nhóc?
- Dạ, uống bia xong, đi nắng nó mới đẹp da.
-Hèn gì, da em đẹp dã man con ngan thế!
Nói xong tôi cười ha hả, em nhìn qua nguýt dài tôi một cái. Cách em nói chuyện cũng luôn khiến tôi vui. Dù đằng sau đó là một nụ cười nhẹ thoáng buồn.Em rất giỏi che giấu tâm trạng của mình. Em ngồi quay qua tôi, nhìn tôi tưới mấy cây lan. Em đâu có biết nãy giờ bọn lan đã sặc nước và la oái vì tôi đâu để ý đến chúng nữa đâu. Mọi quan tâm và suy nghĩ luôn hướng về em, nghĩ về em. Cô gái à, thực sự em đang nghĩ gì vậy?
- Anh muốn bọn lan nó chết vì no nước hay sao tưới nhiều vậy?
- Ừ, nốt uống, uống cho đẹp hoa. Không đi đâu chơi à?
- Dạ không, này ra đường cười thiên hạ hả anh?
- Sao cười?
- Bọn nó đi có cặp, mình đi một mình thì cười vào mặt thiên hạ chứ sao
- Ừ ha, hay tối anh mời em cà phê nhé! Đi xem lâu nay thiên hạ chúng nó yêu nhau như thế nào?
Em lại cười, khe khẽ gật đầu. Em bảo với tôi 7 giờ đợi em ở sân. Hai đứa hai xe. Rồi em quay vào. Cái cách em nói chuyện, ánh mắt cũng khiến tôi chênh chao.
Tôi bước vào quán cà phê cùng em, em vẫn đi trước và tôi đi theo phía sau. Dường như mọi ánh mắt đều đổ dồn vào em khi em bước vào. Không quá lộng lẫy, không kiêu sa cũng không lấp lánh, em nhẹ nhàng thanh thoát với chiếc váy hồng và mái tóc thẳng buông dài. Một cảm giác hãnh diện với những người trong quán, dù rằng tôi chẳng phải người yêu em. Em chọn chỗ ngồi ngay cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài đường. Bước lại ngồi cạnh bên em và hỏi em dùng gì. Vậy là tôi có một valentine sau bốn năm không hẹn hò với cô gái trong mơ của tôi, nhưng không phải người yêu tôi.
Lần đầu tiên ngồi bên em với khoảng cách gần đến vậy. Tôi bỗng thấy em đẹp vô cùng, ánh mắt sáng, nụ cười hiền lành và mong manh. Em nhìn ra ngoài, dường như chẳng hề để ý đến xung quanh em, trong đó có cả tôi. Cũng đúng thôi, bởi chúng tôi chẳng phải là những cặp tình nhân như họ, chỉ là những điệu hồn đi tìm hồn đồng điệu mà.
- Anh mua hoa tặng chị nhé!
Hơi bất ngờ với giọng cô bé đứng bên cạnh, tôi hơi bối rối. Bởi em đâu phải người yêu tôi, bởi khoảng cách giữa em và tôi chưa đủ gần để tôi có thể tặng hoa cho em.
- Hai người rất đẹp đôi ạ!
Con nhóc rất biết cách nịnh khách, thương cho cô bé câu nịnh lại chẳng đúng chút nào với chúng tôi. Em cười rất tươi với bé bán hoa.
- Nhóc đi làm phụ bố mẹ hả?
- Dạ, em làm mấy hôm lễ chị ạ!
- Ừ. Lấy cho anh chị một bông. Bông nào đẹp đẹp ấy, kỉ niệm valentine của những kẻ cô đơn.
-Vâng ạ.
Trong lúc chưa biết xử lí như thế nào. Cách bắt chuyện của em khiến tôi thoải mái hơn nhiều. Em khéo léo và thông minh hơn những gì tôi biết.
Cầm bông hoa đưa cho em, tay khẽ chạm vào tay em. Thoáng chút ngại ngùng, em nhận bông hoa từ tay tôi. Dường như có điều gì hạnh phúc len lỏi vào trong tim của thằng con trai lâu lắm mới biết cảm giác mua hoa tặng một người.
- Anh, đã yêu bao giờ chưa?
- Ừ, rồi…Nhưng mà người ta đã sang sông rồi! Còn anh chơ vơ đây thôi nhóc ạ.
- Anh buồn lắm không?
- Cũng có một thời gian, anh buồn và trách người ta. Nhưng có duyên vô phận mà em. Đâu có cứ yêu nhau là đến được với nhau đâu. Thế nên anh chỉ mong họ hạnh phúc.
- Vậy thì, em nên để người ta bước đi được rồi!
Câu nói của em rơi tuột vào hư không, ánh mắt xa xăm nhìn về điều gì đó trong quá khứ. Lần đầu tiên em mở lòng với tôi như thế. Tôi muốn ôm em và che chở cũng như xoa dịu nỗi đau của em.
- Chắc là, em không nên như thế này nữa. Vết thương đã dần lên da non, sao cứ cấu xé để nó ri rỉ phải không anh?
- Ừ, có thể không quên, nhưng nên để nó ngủ yên.
Vậy là mối tình cũ vẫn để lại trong em một nỗi hoang hoải. Vẫn thấy em cười, vẫn thấy em vui, nhưng vì lẽ nào đó nụ cười và niềm vui chưa trọn vẹn. Có lẽ em đã tổn thương quá nhiều, đã cố gắng quá nhiều, đã đau quá nhiều. Tôi thầm khâm phục em. Nếu chỉ đơn giản cần một bàn tay đưa ra để em nắm thì chắc chắn một điều sẽ không tới lượt tôi. Bởi em cần nhiều hơn thế và đang cố xây bức tưởng rào ngăn cách mình với khoảng không bên ngoài. Cô gái yếu đuối kia ơi! Sao em lại làm khổ mình như vậy. Còn có nhiều người muốn chở che cho em mà!
Em lại cười, em đứng dậy. Em kéo tôi đi. Em lại trở về là con nhóc vui vẻ hằng ngày. Cô gái này, chắc chẳng bao giờ tôi hiểu được em. Bởi em luôn khiến tôi chạy long nhong trong mớ câu hỏi về em mà chẳng tìm được câu trả lời. Dù sao thì em cứ hồn nhiên như thế này là được! Tôi chẳng mong sớm được sánh bước bên em, bởi em cần thời gian và cần cả sự chân thành nhiều hơn nữa. Chỉ tin rằng duyên phận đã để tôi gặp em, thì chắc chắn sẽ cho tôi cơ hội để nói rõ lòng mình với em. Tôi chỉ mong muốn rằng người con gái ấy được hạnh phúc mà chẳng còn chút buồn đau, và ước thêm điều nữa là người đưa hạnh phúc đó tới cho em – là tôi.
4. EM TRỐN LÂU NHƯ THẾ ĐỦ RỒI NGỐC Ạ!
Cô thích lang thang những chiều lành lạnh gió nhưng lại ghét những ngày gió thổi bay tóc mai, thích giam mình trong phòng nhưng lại tìm đến chốn đông người một mình khi bất chợt buồn và còn thích ngấu nghiến những cuốn tiểu thuyết kinh điển, cô ghét mưa, nhưng lại thích ngắm mưa. Cô ghét ăn cay nhưng lại tìm đến những món cay khi kí ức cũ ùa về. Đã chẳng còn những ngày cô trách người ra đi và bỏ cô lại. Đôi lúc cô tự mỉm cười với sự cô đơn mà anh vô tâm trả lại sau khi để trái tim cô xót xa vì bị lừa dối.
Thảng hoặc cô viết bài đăng báo, nhưng cô lại chúa ghét những truyện có nhân vật nam hào hoa, ga lăng và tinh tế, bởi nó khiến cô nhớ lại hình bóng người xưa. Cô ghét cả những câu chuyện tình có phong ba bão táp và cuối cùng lại tìm đến được bên nhau. Cô – hình như vẫn còn bị ám ảnh bởi chuyện cũ, vậy cho nên trong những bài viết cô sẽ chỉ cho những tình tiết giản đơn nhẹ nhàng, cũng chỉ cho truyện kết thúc mở hoặc là chia li. Cô hiếm khi để các cặp thành đôi. Bởi vì, khi trái tim còn ri rỉ máu, khi vết thương vẫn hằng đêm cựa mình khiến cô vùng vẫy, khi một mình bất chợt thèm một vòng tay thì cô vẫn còn cảm giác mất đi tất cả như cái ngày người đó bỏ cô lại.Vì thế cho nên, niềm tin trong tình yêu của cô gái nhỏ đã chẳng còn được như trước. Mong manh và rất đỗi hao gầy!
Cô biết, anh hay vào blog cô và đọc những bài đăng của cô dạo gần đây. Cũng không có gì là lạ khi anh biết địa chỉ. Chỉ là lâu lắc cô tự hỏi không biết anh nghĩ gì về mình. Bởi với vẻ ngoài lạnh lùng đủ độ, mạnh mẽ và thân thiện đủ dùng thì cô chẳng để bất cứ điều gì cho anh biết về cuộc sống của mình ngoại trừ valentine năm ngoái cùng cafe với anh. Họ vẫn hay nói chuyện qua yahoo, đôi lúc đi dạo cùng nhau, anh cũng xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống của cô, nhưng vẫn với một khoảng cách an toàn. Và cô vẫn chẳng thể dùng cái nhạy cảm vốn có mà hiểu được suy nghĩ của anh.
Đang ngồi nhìn mông lung thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa. Lạ là hôm nay nghỉ lễ 30 tháng 4 , mọi người đổ ra đường thì lại có người tìm đến nhà. Cũng ít khi cô tiếp khách ở nhà, bởi cô không muốn khoảng trời của cô có quá nhiều người biết.
Là anh, cô hơi bất ngờ. Anh mỉm cười nhìn cô và đưa ra trước mặt cô hai tấm vé.
- May quá, nhóc ở nhà. Anh được gái bo cho hai cái vé đi xem pháo hoa tối nay. Đi cùng anh nhé. Không đi cũng phí. Ở nhà buồn lắm!
- Dạ.
Cô đáp lại anh bằng một nụ cười, mời anh vào nhà và đi chuẩn bị. Lạ là dù quen nhau gần hai năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh qua nhà cô. Dù sao cũng đang không biết làm gì trong thời gian nghỉ lễ này. Cô nhận lời anh đi cùng để thay đổi tâm trạng. Chốn đông người sẽ khiến cô bớt bơ vơ và lạc lõng hơn là giam mình trong phòng như thế này. Thay đổi một tí có khi lại hay.
Hôm nay Đà Nẵng tổ chức cuộc thi Bắn pháo hoa quốc tế, bước xuống đường còn vui hơn là hội tết. Mọi người ai ai cũng xúng xính dắt tay nhau đi xem pháo hoa. Mọi ánh mắt đều hiện rõ hân hoan và vui vẻ. Cô bước cùng anh hòa vào dòng người, anh đi cạnh bên đôi lúc nhìn sang sợ lạc mất cô.
Anh vẫn luôn khiến cô thấy ấm áp khi ở bên. Một đám đông đi qua, cô bị đẩy chới với ra phía sau. Và một bàn tay đưa ra sau lưng đỡ lấy cô. Ngượng ngùng khi nhìn lên thấy anh, chưa kịp phản ứng gì anh đã cầm tay cô rồi dắt vội xen qua dòng người tìm đến chỗ ngồi trên khán đài.
….
Từng màn pháo hoa được bắn lên trên bầu trời giống như những bữa tiệc ánh sáng lung linh sắc màu, cô cảm giác như mình được sống lại những ngày xưa, những ngày háo hức đi xem pháo hoa giao thừa. Anh vẫn cầm chặt lấy tay cô, và cùng cô hò reo cổ vũ theo những màn pháo hoa xanh đỏ thi nhau khoe sáng trên bầu trời. Một cảm giác hạnh phúc dâng tràn trong lòng, cảm giác như những nút thắt trong lòng mình thời gian qua đã được gạt bỏ. Cuộc đời này còn đáng sống lắm, cô không nên chôn mình theo quá khứ. Đã tới lúc cô cần đưa bàn tay ra và nắm lấy bàn tay của người đó. Dẫu là gì đi chăng nữa, cũng nên cho mình một cơ hội và cho trái tim mở cửa sau ngần ấy thời gian.
Pháo hoa sáng cả một góc trời, người người vỗ tay và hò reo theo tiếng pháo. Anh đứng bên cô, vẫn cầm lấy tay cô, ấm áp, nhẹ nhàng. Anh gần, rất gần, có cảm giác như giữa họ không hề có khoảng cách. Bất chợt, một vòng tay ôm lấy cô từ đằng sau.
- Nhóc à, yêu anh nhé!
Vỡ òa trong muôn vàn cảm xúc, cô không tin vào những gì mình vừa được nghe, chưa bao giờ cô dám nghĩ rằng anh cũng yêu cô. Chỉ tại duyên phận khéo đưa lòng người, kéo anh bên cô mà khiến cô ngỡ anh xa xăm. Và cũng là cái vỏ bọc khéo che dấu sợ tổn thương mà cô để anh ở bên mà không dám tới gần sau ngần ấy quãng thời gian. Khẽ gật đầu và quay qua nhìn anh. Lúc đó, cảm giác hạnh phúc vẫn đong đầy và bối rối khiến cho mình chẳng tin vào những gì đang xảy ra.
Bất ngờ, hạnh phúc, vỡ òa….Chẳng một từ ngữ nào có thể nói lên tâm trạng cô lúc đó. Người con gái đã vấp ngã sau lần yêu đầu tiên lại lần nữa biết thổn thức nhớ mong. Chỉ biết rằng vòng tay anh ấm lắm, cảm giác được anh chở che thật hạnh phúc, cảm giác có người bên cạnh chẳng còn đơn độc một mình nữa khiến cô như lạc vào một cõi hư không nào đó.
- Đừng tự mình chịu đựng nữa em nhé! Em trốn vào cô đơn như vậy đủ rồi. Anh không để em một mình nữa đâu!
Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, cô chẳng biết rằng hạnh phúc ngọt ngào còn có ngày bước đến bên cô. Anh là một điều gì đó rất đỗi lớn lao mà từ giờ cô phải trân trọng. Bởi anh là người đem đến cho cô ấm áp, cho cô được lần nữa là cô, cho cái yếu đuối bao lâu cô kìm nén được vỡ òa sau bao nỗi đau, được nép lòng mình vào anh sau những ngày lệ đẫm ướt gối hằng đêm. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má. Anh đứng ra trước mặt cô, lấy tay lau những giọt nước mắt. Rồi lại vòng tay ôm lấy cô từ đằng sau. Anh chỉ cho cô những chùm pháo hoa đủ sắc màu đằng kia.
- Em ngốc chưa kìa, nhè đúng chỗ này cho nổi tiếng hả?
- Em có thấy trái tim kia không? Đẹp chưa, anh nhờ họ bắn lên rồi gửi tới em đó…
……
Anh cầm tay cô – và bây giờ chỉ biết lâng lâng một cảm xúc khó nói. Đã không còn những ngày cô hoang hoải đuổi theo mưa, chẳng còn những đêm cô lang thang mong cái lạnh đóng băng cho trái tim tê cứng…
Cô tự nhủ với lòng mình và thầm ngước mắt nhìn anh, người đàn ông cô yêu thương.
Anh à, em sẽ không trốn nữa, bởi đã đến lúc em bước ra nắm lấy hạnh phúc của mình.
Và nếu như anh hỏi Hạnh Phúc với em là như thế nào?
Thì em chỉ thể trả lời anh rằng ” Không thể định nghĩa đủ đầy về Hạnh Phúc nên em chỉ có thể gọi tắt nó là Anh”
0 nhận xét:
Đăng nhận xét