Home » » [TN] DUYÊN SỐ CÓ HAY KHÔNG ?

[TN] DUYÊN SỐ CÓ HAY KHÔNG ?

Written By 1 on Thứ Năm, 19 tháng 12, 2013 | 06:20


" Mày đang chờ đợi và hi vọng vào điều gì thế hả? quên đi và tiếp tục cuộc sống vốn có của mày đi", đã bao lần nó tự dặn mình phải như thế, phải quên anh và quay lại cuộc sống hối hả kia, nhưng nó không làm được, việc này đối với nó không hề dễ dàng như nó vẫn tưởng tượng dù cho nó chỉ mới quen anh chưa đầy nửa tháng.Quen? Cũng không thể cho là nó quen anh được,nhưng mà phải dùng từ gì cho đúng thì chính nó cũng không biết, chỉ biết rằng anh đã bước vào cuộc sống của nó thật nhẹ nhàng và tự nhiên như lẽ vốn có vậy. 
Nó, một sinh viên năm hai nhưng lại chưa hề biết tới Zalo, cho đến khi một đứa bạn thân của nó rủ và nó thử. Anh đã nhắn tin cho nó trước, một lời chào như hai người đã quen từ lâu. Nó hơi bất ngờ nhưng rồi cũng nhắn tin lại cho anh, nó cũng nhận được nhiều tin nhắn làm quan khác nhưng nó chỉ nói chuyện với anh, điều này chính nó cũng không lí giải nổi, chỉ biết rằng anh đã lắng nghe nó lúc nó thấy mình yếu đuối nhất. Ngày hôm đó nó thực sự rất buồn và mệt mỏi, chán chường, nó không biết tìm ai để chia sẻ, nó đã khóc thật nhiều nhưng lại không để ai biết. Cũng không hiểu sao nó lại nhắn tin cho anh:" muốn khóc quá, muốn có người quan tâm, muốn về nhà và không muốn đi học nữa!". khi đó đã là 1h sáng. Nó thiếp đi trong nước mắt.Sáng hôm sau, nó nhận được tin nhắn từ anh:"lần sau nhớ nhắn tin trước 12h nhé, không ngủ mất là hết người quan tâm luôn đó". Nó mỉm cười và coi rằng đó là duyên số, định mệnh đã mang anh đến với nó. Từ hôm đó, nó với anh nhắn tin nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn, anh hết gọi nó là " cô bé " rồi lại " em bé ", cũng đúng, anh hơn nó tận gần 6 tuổi cơ mà. 
Nó luôn tỏ ra mạnh mẽ, với bất kì ai trừ anh. Nó thoải mái than thở với anh, mè nheo với anh và không cần tạo cái vỏ bọc mạnh mẽ, lạc quan. Nó vô tư nhận sự quan tâm dỗ dành từ anh.Nó bước vào kì thi cuối kì, nó bận học hơn trước. Nhưng anh luôn kiên trì đợi đến khi nó đi ngủ. Anh cũng cứng đầu lắm, anh bảo việc học là của em, việc chờ là của em, mỗi người một việc. Nó thực sự hạnh phúc. Anh đâu biết rằng nó nói là học nhưng tâm trí lại chỉ chăm chăm cái điện thoại đợi tin nhắn của anh. Anh là người đầu tiên chúc nó ngủ ngon và ngày mới vui vẻ, là người đầu tiên kiên trì gõ bàn phím chỉ để gửi cho nó một truyện ngắn mà không hề biết rằng nó đã đọc từ lâu. Nó vui khi biết rằng anh và nó có cùng sở thích là đọc truyện.Nhưng càng được anh quan tâm bao nhiêu ,càng hạnh phúc bao nhiêu nó lại càng cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ đang bủa vây lấy nó. 
Anh muốn gặp nó. Điều này thực sự làm nó sợ, sợ bị lừa như trên báo, sợ khi gặp nhau mọi chuyện sẽ chấm dứt hay sợ làm anh thất vọng? Nó cũng không rõ, nó chỉ biết rằng nó muốn trốn tránh. Nhưng mà không được, tin nhắn của anh ngày càng nhiều đề cập đến việc gặp nhau. Nó bảo anh rằng nó không đủ tự tin, rằng nó mập, nó xấu... nó hi vọng anh có thể chờ được và cho nó một thời gian. Anh bảo ừ nhưng nó có linh cảm không tốt. Tin nhắn giữa anh và nó ngày một ít đi. Nó biết việc gặp anh chính là trở ngại quan trọng nhất mà nó không đủ dũng cảm để vượt qua. Nó vẫn nhắn tin chúc anh ngủ ngon, chúc anh ngày mới tốt lành và nhắc anh ngày mai lạnh lắm. Anh trả lời hờ hững. Nó buồn, nó không trách anh mà chỉ trách bản thân mình. Nó hiểu rằng hơn một tuần nói chuyện không thể đủ để níu anh lại. Nó tôn trọng quyết định của anh. Hôm nay là sinh nhật nó, nó nhắn cho anh một tin nhắn cuối cùng :" hôm nay là sinh nhật em đấy,hì. Lần cuối cùng thôi anh nhé, chúc anh ngủ ngon. Em cảm ơn và xin lỗi anh vì tất cả. Chúc anh luôn may mắn, hạnh phúc và thành công." . Anh không trả lời, có cái gì đó vỡ vụn ra trong tim nó, nó khóc nhiều lắm, hơn cả hôm nó nhắn tin cho anh. Hôm sau, hôm sau và cả hôm sau nữa nó vẫn khư khư cái điện thoại bên mình chờ tin nhắn của anh, nó cố nghĩ rằng anh đang bận. Nhưng vô vọng, nó biết rằng tất cả đã kết thúc. Nó vẫn mở tin nhắn của anh ra đọc hàng ngày, môi lần ra ngoài ,gặp ai nó lại tưởng tượng đó là anh. Và đêm về nó lại thiếp đi trong nước mắt. Nhưng chưa khi nào nó mơ thấy anh cả. Nó khép mình hơn trước, lại lạnh lùng và mạnh mẽ như trước. Nó vẫn coi đó là duyên số, có lẽ nó và anh không thực sự có duyên với nhau. 
4 năm sau 
Nó đã ra trường và trở thành một bác sĩ thực sự. hôm nay là ca trực của nó, có một người uống rượu say gây tai nạn giao thông. May mà không nghiêm trọng lắm, nó thở phào ngồi vào ghế đợi. Nó nhận ra người đưa bệnh nhân vào viện vừa nãy để quên điện thoại. Nó cầm điện thoại lên và như vô thức, nó vào Zalo, nó không tin vào mắt mình khi nhìn thấy những dòng tin nhắn tưởng như của riêng mình nó. Nước mắt nó lại càng rơi nóng hổi khi có một người đang tiến đến gần nó và tìm chiếc điện thoại nó đang cầm trên tay...
truyennganhay.net

0 nhận xét:

Đăng nhận xét