Home » » Em cần máu để được sống với đời

Em cần máu để được sống với đời

Written By 1 on Thứ Ba, 16 tháng 9, 2008 | 03:51

ĐÂY LÀ THÔNG TIN TÔI ĐỌC ĐƯỢC TRÊN BÁO DÂN TRÍ , VÌ CÒN ĐI HỌC NÊN TÔI KHÔNG THỂ LÀM GÌ KHÁC HƠN NGOÀI VIỆC ĐĂNG LẠI TRÊN BLOG CỦA MÌNH . MONG CÁC BẠN HẢO TÂM CÓ ĐỦ KHẢ NĂNG TÀI CHÍNH HÃY GIÚP ĐỠ , CÒN NẾU KHÔNG THÌ HÃY ĐĂNG LẠI THÔNG TIN NÀY , ĐỂ MỌI NGƯỜI CÓ THỂ GIÚP ĐỠ , SẼ CHIA . 

Trần Cảnh Trung Hiếu và vết mổ sau khi cắt bỏ một lá lách.

(Dân trí) - Học lớp 2 nhưng đều đặn cứ một tháng một lần, em phải đến bệnh viện để được truyền máu. Nhờ những bịch máu ấy em mới có thể sống, vui chơi và học hành. Nếu không, em sẽ sớm rời xa ba mẹ và người thân.

Trần Cảnh Trung Hiếu sinh ra trong sự vui mừng của ông bà và cha mẹ. Nhưng chưa đầy một tuổi, em đã lặn lội cùng người mẹ tội nghiệp ra Bắc vào Nam để kiếm chút hy vọng mong manh chữa khỏi căn bệnh tội nghiệp của em: bệnh thiếu máu huyết tán.

Bà nội Hiếu kể: “Ngày mẹ nó ẵm vào thành phố Hồ Chí Minh, mọi người ở nhà lo, sợ nó chết giữa đường vì nó quá yếu, lại xanh xao vàng vọt. Nhưng mẹ nó bảo liều vì biết đâu...”, nói giữa chừng, nước mắt bà lưng tròng vì thương cho đứa cháu nội tội nghiệp vô phước.

Vào thành phố Hồ Chí Minh, ông trời cũng không phụ tấm lòng của hai mẹ con khi bệnh viện tìm ra được căn bệnh của Hiếu. Nhưng căn bệnh ấy lại xem như là bản án chung thân cho cả mẹ lẫn con. Kết luận của bệnh viện: Trung Hiếu bị thiếu mất một cặp nhiễm sắc thể tái tạo tế bào hồng cầu gây nên bệnh thiếu máu huyết tán. Cách điều trị duy nhất là em phải thường xuyên truyền máu cho đến hết đời.

Nhưng càng lớn con người cần nhiều máu hơn. Bà nội Hiếu cho biết: “Từ lúc học lớp 1 trở về trước, mỗi tháng cháu chỉ truyền một bịch máu. Nhưng khi lên lớp 2 rồi thì mỗi tháng phải truyền hai bịch. Vậy mà chỉ 20 - 25 ngày lại thấy cháu yếu hẳn. Mặt mày xây xẩm, không học hành gì được, thường xuyên rên la.”

Căn bệnh quái ác của Hiếu không chỉ gây ra sự đau đớn mỗi khi thiếu máu. Nó còn ảnh hưởng đến các cơ quan trong cơ thể. Hậu quả là em phải phẫu thuật cắt bỏ một lá lách để giữ lại mạng sống cho mình.

Ông nội Hiếu, từng là bộ đội, vì thương cháu nên ai bày phương thuốc gì cũng theo. Nhưng rồi đành bó tay khi một bác sĩ có tiếng ở bệnh viện huyết học cho rằng, chờ khoa học kỹ thuật phát triển có can thiệp được không chứ bây giờ thì bó tay. Ông nói: “Có đứa cháu như vậy cũng thương. Chừ lo cho cháu sống được ngày nào hay ngày đó chứ biết làm sao”.

Vì lo cho con, mẹ Hiếu, chị Doãn Thị Tiến, trước là một kế toán trong một công ty lớn, phải bỏ việc để được ở bên và chăm sóc cho con mỗi khi con không khoẻ.

Bây giờ Hiếu ở cùng ông bà nội. Hằng tháng phải đều đặn đến bệnh viện truyền máu. Em còn nhỏ, chưa biết thế nào là đau khổ khi mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo. Nhưng khi lớn, em có đủ dũng cảm để đón nhận “bản án tử hình” mà số phận đã dành cho em từ khi mới lọt lòng mẹ. Nhìn khuôn mặt sáng với nụ cười ngây thơ chào cả nhà khi đi học về, chúng tôi không khỏi cảm thương.

Mọi sự giúp đỡ và chia sẻ với cháu Hiếu xin gửi về:

1. Chị Doãn Thị Tiến - Tổ 1B - phường Thọ Quang - Quận Sơn Trà - Đà Nẵng.

2. Quỹ Nhân ái - Báo Khuyến học và Dân trí. ĐT: 04.7366491 (Máy lẻ: 403)

( BÁO DÂN TRÍ )

0 nhận xét:

Đăng nhận xét